tổng tài anh sai rồi

Bạn đang đọc truyện Tổng Tài: Anh Sai Rồi của tác giả Bạc Hà. Cách Cổ Lạp xuyên vào thân thể đã chết của thiên kim nhà Nghị Viên cấp cao, thân phận tôn quý, lại trở thành vợ của người đàn ông giàu nhất Đế Đô. Cô tận hưởng cuộc sống mà bao người mơ ước. Nhưng, ai biết được rằng lúc nào cô cũng Trạng thái: Đang ra. Đánh giá: 7.0/10 từ 1543 lượt. Văn án: Bạn đang đọc truyện Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi của tác giả Nguyệt Hạ. Cô là nhị tiểu thư thời gia, bề ngoài là một đứa ngốc đầu óc có vấn đề, thực tế lại là người thao túng Kim Tiền Đế Quốc, nhà tư Kim Bài. Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) - Chương 740. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; "Không sai, nhân viên của anh có sáu người, nhưng sáu người này đều đã khai ra, từ hôm qua đến sáng sớm nay, người duy Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi (Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu) - Chương 756. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Kiếm Hiệp Hay; Truyện Teen Hay; Ngôn Tình Hay; Ngôn Tình Sắc; Cô gái bắt đầu chơi, âm thanh lúc đầu nghe khá êm tai, nhưng sau đó sai một vài âm tiết, mà cô gái càng lúc càng hoảng sợ, thậm chí một người không biết chơi piano cũng có thể nghe ra âm tiết đó bị sai. Mộ Phi am hiểu về piano, chỗ sai của cô gái kia, anh biết toàn bộ. lirik lagu perfect ed sheeran dan artinya. - Ỏ? Trong mắt anh tôi đáng ૮ɦếƭ? Vậy thì trong mắt tôi anh chẳng bằng một con muỗi!Đông Thần cũng chẳng buồn phản bác lại. Dù gì đây cũng là Cách Gia, ít nhất hắn biết rằng không nên làm điều gì quá ở nói, trong mấy năm nay, nền kinh tế bị chính phủ thâu tóm. Chính vì vậy, những thương nhân như Đông Gia cũng phải nhường đến 3 phần với những nhân vật lớn trong giới chính trị. Việc kết hôn với Cách Cổ Lạp nằm ngoài dự tính của Đông Thần. Ba hắn đã nói rằng Đông Gia không nên chọc tới chính trị gia, lấy Cách Cổ Lạp về cũng chỉ vì đôi bên cùng có Anh muốn hại tôi sao? Được, hôm nay tôi đổi ý, muốn ở lại đây qua Thần nhìn bóng lưng của cô quay đi, trong mắt tràn ngập hận ý. Nếu không phải vì cô thì đứa em mà hắn yêu thương nhất không bị mù hai mắt. Món nợ này, hắn sẽ từng chút một đòi hết! Đêm hôm đó, Cách Cổ Lạp nằm mơ thấy một vụ tai nạn. Người đàn ông đó có gương mặt khá giống với Đông Thần. Rõ ràng là cô muốn cứu anh ta ra khỏi xe nhưng... Anh ta lại đẩy người cô ra bảo cô chạy đi. Chiếc xe bị nổ, người đàn ông kia văng đến bên chân của cô, hai mắt chảy máu, khắp người bị thương nghiêm trọng...Đúng lúc này, cô giật mình tỉnh giấc. Cả người ướt đẫm mồ đầu bắt đầu nhức nhối, từng hình ảnh trong giấc mơ gợi cho cô nhớ ra một phần kí đó, Cách Cổ Lạp và một người đàn ông cùng nhau đi chơi. Không may trên đường, hai người bị kẻ thù tập kích. Chiếc xe bị lật ngửa trên đường, xăng bắt đầu rò rỉ. Lúc ấy, cô đã cố gắng đưa người đàn ông đó ra khỏi xe, nhưng chân anh ta bị kẹt, làm cách nào cũng không thể di chuyển. Khi xe bắt đầu bắt lửa, anh ta đã đẩy cô ra xa, rồi... Bản thân bị đánh bay lên trời, toàn thân bị thương nghiêm trọng. Khi cứu thương tới nơi, Cách Cổ Lạp vẫn ngồi im không nhúc nhích, có lẽ, sự việc đó đã ảnh hưởng tới cô rất đầu tiên có người hi sinh cứu cô như vậy. Hình ảnh đó đến nay Cách Cổ Lạp vẫn nhớ. Tên của anh ta... Hình như là... Đông Tư Hạo...Đông Thần?Cách Cổ Lạp giật mình suy Tư Hạo, Đông Thần? Chẳng phải bọn họ có liên quan đến nhau sao?Khi đó, cảnh sát có thẩm vấn cô về vụ án nhưng Cách Cổ Lạp không nói gì. Vì tưởng cô gây ra tai nạn, ông nội mới bảo lãnh cho cô ra ngoài. Còn Đông Tư Hạo nghe nói bị thương, hôn mê không tỉnh lại, hai mắt bị mù do mảnh vỡ thủy tinh cứa chuỗi hết lại sự việc, cô chắc chắn rằng là Đông Thần đang trả thù cô về chuyện sao hắn lúc nào cũng nói toàn mấy câu độc địa, trăm phương ngàn kế khiến cho cô ૮ɦếƭ. Có thể thấy rằng hắn có tình thương mãnh liệt với Đông Tư Hạo Cách Cổ Lạp vốn chua ngoa, làm sao lại có thể cứu Đông Tư Hạo được chứ? Nghĩ đi cũng nghĩ lại, có lẽ, vị tiểu thư Cách Cổ Lạp trước kia cũng chưa mất hết nhân càng ngày càng lạnh. Cách Cổ Lạp không thể ngủ tiếp được nữa. Cô xuống giường, muốn ra khỏi phòng đi dạo một chút. Vô tình đi ngang qua nhà bếp, thấy đèn vẫn bật liền đi vào xem sao. Một đám giúp việc đang túm tụ ăn đêm, một trong số họ vừa trông thấy cô, chiếc đũa trên tay lập tức rơi xuống đất. Rồi ai cũng quay lại, trông thấy Cách Cổ Lạp đều sợ hãi quỳ rạp xuống Tiểu thư, xin tha cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn ăn vụng đâu. Chẳng qua do chúng tôi đói quá....Cách Cổ Lạp thở dài. Lúc trước vị tiểu thư này ghét nhất là nhìn thấy người khác ăn vụng. Cũng vì vậy tất cả người giúp việc nhìn thấy cô như nhìn thấy thú ăn vụng thôi, dù sao bọn họ cũng đói, cô không nên gây miễn Ăn xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ cẩn rồi, cô quay người ra ngoài, để đám giúp việc ngơ ngác ngồi họ biết rằng... Vị tiểu thư này thay đổi rồi...Đi ngang qua phòng của anh Cả, Cách Cổ Lạp thấy cửa không đóng thì cố nhìn vào bên khuya như vậy, Cách Nam vẫn chưa ngủ, anh ngồi xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ. Nghe nói đôi chân bị gãy này phải mấy tuần nữa mới hồi Em đứng đó làm gì? Đêm khuya còn muốn đến đây hại người anh này cái gì nữa? Thì ra Cách Nam phát hiện ra cô Cổ Lạp hít một hơi sâu mở cửa đi vào. Cô đi đến phía sau của Cách Nam, miệng có chút khó nói, không dám mở Khiến anh bị gãy chân... Bây giờ em muốn lấy đi đôi tay của anh à?- Không có, nếu chân anh không bị gãy phải ở nhà thì... chặng đường chạy điền kinh, em sợ anh đã bị vùi lấp trong ngọn núi đó rồi...- Em... Vừa nói cái gì?- Nếu anh muốn, em có thể tự đánh gãy chân mình, coi như công bằng cho chúng ta! Trở về từ Sơn Trang,Hàn Nguyên Phong lặng lẽ lên lầu đi tới phòng của An Nhiên, cánh cửa phòng mở ra mọi thứ vẫn y như cũ không hề thay đổi, anh đặt mình lên giường vùi mặt mình vào chiếc gối lưu hương thơm nhè nhẹ của cô, lúc này trái tim vốn sắt đá cũng buông lỏng, mỗi một nhịp thở đều đau thấu tâm can, Đôi mắt đẹp băng lãnh ngày thường giờ là từng giọt nước mắt rơi xuống ướt tháng nay anh đều tìm kiếm cô khắp nơi, lật tung mọi tất đất ngọn cỏ nhưng đều không có chút dấu vết nào, cô như làn sương mỏng tan biến vô hình, khiến anh không thể nào tìm thấy được, mấy tháng đều không ngủ nổi mấy canh giờ, hễ nhắm mắt lại là hình ảnh cô rơi nước mắt đau khổ cầu xin anh buông tha cho hận bản thân đã mù quáng tin lầm người để người mình thật lòng yêu thương rời đi không cách nào tìm lại tháng trước khi tìm thấy sự thật anh đã ngồi trong thư phòng xem đi xem lại đoạn video không ăn không ngủ, nhìn thấy cô một mình phải kiên cường chống lại một lũ lưu manh tim anh như bị ai bóp chặt lại đau đớn, anh tự trách bản thân mình rất ấy khi trở về từ Mỹ, việc đầu tiên anh tới Mạc Gia là để tìm em gái nhỏ có đôi mắt to trong veo long lanh như những ngôi sao trên bầu trời đêm, có nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đã ủ ấm trái tim lạnh lẽo của anh, những năm tháng nơi xứ người chưa một giây phút nào anh quên cô, anh luôn cố gắng để khi mình có tất cả sẽ trở về, yêu thương và bảo vệ cô gái nhỏ trọn Phong được sinh ra thuộc dõng dõi trâm anh, địa vị của anh cao quý,lại là người thừa kế duy nhất ở đời hiện tại nên luôn được dạy dỗ đạt chuẩn ưu tú, không ai chạm tới nổi, nhưng chính vì ưu tú lên trái tim luôn lạnh lùng, sắc mặt cũng theo đó mà luôn lạnh lẽo xa cách nhưng khi gặp được cô, anh mới biết thế nào là ấm anh vào Mạc Gia men theo còn đường lát đá trắng đi qua một vườn bách hợp nho nhỏ anh chợt dừng bước, một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn,gương mặt xinh đẹp động lòng người đập vào mắt anh, cô gái đang cúi xuống hôn nên những cánh hoa trắng tinh khiết rồi ngẩng đầu lên nở nụ cười vô cùng rực rỡ, ngay lúc ấy cả vườn hoa bị lu mờ bởi nụ cười tỏa nắng, đôi mắt đẹp to tròn cong cong khi cười rất đáng phút đó anh đã rung động ngay lần đầu nhìn thấy cô, một hy vọng nhỏ len vào đầu anh, liệu cô gái này có phải em gái nhỏ năm ấy? Nhìn xuống cần cổ trắng nõn tinh tế của cô nhưng không thấy chiếc vòng kỉ vật anh tặng để đính ước, hụt hẫng một xíu anh xoay người hướng cửa nhà chính Mạc Gia đi tới phòng khách sau khi gặp hai vị lớn tuổi của Mạc Gia thực sự anh đã gặp được em gái nhỏ, Mạc Vân Kiều e thẹn bước ra, trên cổ đang đeo vật đính ước của chút hụt hẫng khi nhìn thấy cô ta, đôi mắt này mang dáng vẻ của sự tham vọng, không hề trong sáng, thuần khiết như đôi mắt ngày nhỏ anh nhìn anh vẫn chọn Vân Kiều vì lời hứa, vẫn dịu dàng cưng chiều cô ta hết mực, chỉ là trong thâm tâm luôn nhớ tới bóng hình nhỏ bé dưới vườn hoa bách hợp, mỗi lần tới Mạc gia đều vô tình đưa ánh mắt tìm kiếm thân ảnh mảnh khảnh cùng gương mặt tựa thiên sứ của An cũng là lí do tại sao tên ngôi biệt thự sau khi cưới của anh và cô tên" Bách Hợp " và đặc biêt trong vườn tất cả đều trồng hoa Bách Hợp bởi nó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bên cạnh vườn hoa trắng muốt tinh khiết nó tượng trưng cho tình yêu vĩnh Mạc Gia không gặp được anh còn luôn cố ý đi đón Mạc Vân Kiều ở trường học, ngoài miệng vẫn cứng rắn yêu chiều cô ta nhưng ánh mắt lại không hề để trên người Vân Kiều mà đang chăm chú say mê nhìn An Nhiên đang cười vô cùng vui vẻ bên cạnh Lệ Vũ và Nhậm ý anh luôn bài xích Vân Kiều anh chưa từng chủ động ôm hôn cô ta, chỉ là một vài lần cô ta chủ động hôn môi anh, anh sau đó vẫn mạnh mẽ hất cô ta ra rồi ném cho cô ta ít tiền để cô đã không còn nhõng nhẽo khiến anh đau anh không ngờ rằng cô ta trăm phương ngàn kế tìm đủ mọi cách chê trách lối sống của An Nhiên lúc đó không phải anh không tin An Nhiên mà ngày ngày thấy cô được Nhậm Hào quan tâm chăm sóc, mỗi lần thấy Nhậm Hào cầm li trà sữa nóng đặt vào tay An Nhiên, rồi thấy hai tay anh ta xoa xoa hai má cô ủ ấm anh bắt đầu thấy ghen tỵ, anh chợt muốn mình là người đàn ông có thể làm thế với cô ngoài anh ra ai cũng không được một ngày Mạc Vân Kiều bỏ thuốc ngủ vào li rượu của anh,do quen nhau đã lâu anh chưa hề có ý định chạm vào cô ta, Vân Kiều đưa anh lên khách sạn sáng ngày hôm sau dùng bộ dáng bạch liên hoa của mình khóc lóc muốn anh có trách nhiệm với cô ta, anh đã chấp nhận đồng ý, thật ra cho tới bây giờ qua lời khai của Đằng Khiết anh mới biết mình ngu ngốc bị cô ta gài, đêm đó anh không làm gì cô ta cả, mà người làm cô ta lại là Đằng Khiết, nghĩ tới đây cổ họng anh trào lên một cỗ kinh tởm,một màn kịch hoàn hảo tới mức không có sơ hở....Sau sự việc của Vân Kiều ai cũng nghĩ cô ta đã chết, anh ngoài mặt vẫn là muốn trả thù cho cô ta nhưng trong lòng anh biết rất rõ anh đang không cam lòng, mỗi ngày vẫn lặng lẽ tới trường từ xa ngắm nhìn An Nhiên, ngắm cô trong dáng vẻ linh động luôn vui vẻ, hoạt Nhiên không bao giờ biết điều đó cho tới một ngày, ở cổng trường đại học A, trên chiến siêu xe sang trọng đôi con ngươi sâu thẳm thâm thúy bên trong đôi mắt đẹp của Nguyên Phong nhìn chằm chằm đôi nam nữ trước mặt vẫn chỉ là nhưng cử chỉ quen thuộc mọi ngày An Nhiên sẽ vì anh ta làm thế mà đuổi đánh Nhậm Hào rồi hai cười lại cười vô cùng vui vẻ, nhưng hôm nay Nhậm Hào to gan lớn mật cúi xuống hôn trộm lên má cô, cô không đuổi đánh anh ta nữa mà đứng im bất này anh mới lo được lo mất, sợ cô vì Nhậm Hào mà rung động,nắm chặt vô lăng tới mức nổi gân xanh cả người anh đều toát lên vẻ rét lạnh tất cả đều là không cam lòng, thế nên khi nghe quyết định của bà Nhã Lam mẹ của anh về việc sẽ chọn cưới Mạc An Nhiên cho mình trong thâm tâm anh đã có chút ngầm đồng ý, bởi với tính cách của anh, anh sẽ không đồng ý bị ép buộc nếu như anh không vì không biết cách yêu, biết cách thể hiện sao cho đúng lòng tự cao tự đại của người sinh ra ở vạch đích không cho phép anh cúi mình vì cô, anh luôn mang cái chết của Vân Kiều ra để chút hận lên cô, mỗi lần thấy cô cùng Nhậm Hào là anh đều ghen, lòng kiêu ngạo ích kỉ đã biến anh thành một bóng ma trong tâm trí cô, để rồi không chịu khuất phục anh đã dày vò hành hạ người con gái yêu anh hơn cả sinh mạng tới mức khi cô mang thai đứa bé kết tinh giữa bọn họ cũng bị anh gián tiếp ép chết, ép cô phải buông tay không một chút lưu tình....Anh vẫn nằm bất động nhớ về quá khứ kia tất cả đều là khắc cốt ghi tâm, nhưng sự mù quáng không nhận biết đó là tình yêu, sự rung động thấm dần vào xương tủy, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi trên gương mặt đẹp của anh có chút tiều tụy môi anh run rẩy mấp máy_ An Nhiên em đang ở đâu? có bình an không?..._ An Nhiên anh nhớ em...nhớ em... rất nhớ...._A Nhiên, em trở về bên anh được không?..._ An Nhiên anh sai rồi, anh thực sự sai rồi...._An Nhiên anh yêu em, vô cùng yêu em...._ An Nhiên, anh biết phải sống như thế nào đây, anh hối hận rồi...._ An Nhiên nếu như ngày đó anh không ngu ngốc, nhận ra mình yêu em nhiều như thế này, thì ngay từ giây phút nhìn thấy em ở vườn hoa bách hợp anh đã không hề do dự chạy tới ôm em vào lòng nguyện rằng cả đời này dùng chính mạng của mình để cưng chiều, yêu thương bảo vệ em......Nhưng trên đời này mãi mãi sẽ không bao giờ hai từ " Nếu Như "."Bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ"... Tổng Tài Anh Sai Rồi Chương 43 Thao túng Bạc Hà 10/01/2021 - Tài liệu ở chỗ của Đông Thần?Loss không ngờ tên nhãi ranh này lại mưu mô như vậy. Đã có thể nhanh chóng đưa tập tài liệu quan trọng đó cho Đông Thần!Tập tài liệu đó chính là những chứng cứ mà ba của Nhiếp Lạc Dật thu thập liên quan đến Lam Hội. Trong tập tài liệu đó cất chứa những thứ có thể hủy hoại Lam Hội. Chính vì vậy, Loss đã cho người đi truy sát cả Nhiếp Gia. Ai ngờ, hắn đã sơ xuất để cho Nhiếp Lạc Dật có cơ hội chạy thoát, lại còn mang theo thứ mà hắn cần đến đây, Loss tức giận hất hết những thứ trên bàn Thần! Hắn đã mấy lần muốn lôi kéo tên đó về phía Lam Hội. Vậy mà tên đó lại dám từ chối? Nếu tập tài liệu đó ở trong tay của Đông Thần, hắn sẽ không nương tay nữa. Loss này sẽ diệt hết những kẻ cản đường!Loss phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lôi Nhiếp Lạc Dật xuống.\- Tiên sinh, có nên giết thằng nhóc này không?\- Để nó lại còn có tác dụng!Vừa nói Loss vừa nhìn lên màn hình lớn, trên đó vẫn là hình ảnh của Cách Cổ Lạp vớ nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt hắn chợt đen lại, cười một cách điên cuồng. Người phụ nữ này... Hắn rất vừa ý cho cô vào bộ sưu tập của mình...\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\- Đông Tổng, bên phía cảnh sát đã thả Cách Nam và Cách Hiên ra rồi. Họ nói rằng không đủ chứng cứ để giam giữ hai người đó thêm. \- Giờ hai người họ đang ở đâu?\- Đang đến đây, muốn gặp phu Thần nắm chặt tay lại. Vẻ mặt hắn hiện lên sự tức giận khiến tên thuộc hạ trước mắt cảm thấy hơi run. Hắn vốn định vì cô mà bỏ qua cho Cách Nam và Cách Hiên. Vậy mà hai tên này lại không biết điều. Dám đến gặp Lạp Nhi của hắn! Nếu đã như vậy, hắn còn giữ lại cái mạng sống cho hai tên này làm gì nữa?\- Bắt Cách Nam và Cách Hiên lại, sau đó đưa họ ra khuôn viên sau biệt giờ hắn không thể quay đầu lại nữa rồi. Nếu đã phi đao phải buộc theo đao thôi. Chỉ cần cô không nhớ lại được những chuyện trước kia, hắn nhất định sẽ xoá bỏ mọi thứ. Cho dù đó có là đi chăng nữa. Đông Thần càng đi càng sai, hắn không biết rằng hành động này của hắn, một ngày nào đó sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng.\- Đông Thần, sao anh lại bịt mắt của em vậy?\- Đi tiếp đi. Hôm nay tôi dẫn em tới để trừng trị hai tên xấu nói của Đông Thần ẩn chứa hàm ý sâu xa. Tuy nhiên Cách Cổ Lạp lại không hiểu được suy nghĩ của hắn. Đông Thần dẫn cô đi lối mòn ra sau khuôn viên. Nơi đây phong cảnh khá đẹp lại còn có nhiều hoa quả lạ. \- Sao lại trừng trị kẻ xấu?\- Hai tên đó là những kẻ xấu. Chúng hãm hại anh, giết người, lại còn định mang bảo bối của anh đi. Em nói xem, chúng có đáng chết không? Lúc này, Đông Thần để Cách Cổ Lạp ngồi xuống chiếc xích đu màu trắng. Mà đối diện với hai người, Cách Nam và Cách Hiên bị tên áo đen ghì xuống đất, bịt chặt miệng lại quỳ xuống. \- Hai tên đó đúng là xấu xa. Nếu là em, em sẽ trừng trị chúng.\- Được, anh tin đến đây, Đông Thần bỏ tay che mắt cô xuống. Ánh mắt của Cách Cổ Lạp nhìn về phía của Cách Nam và Cách Hiên. Cô cảm giác đã gặp hai người này ở đâu rồi. Nhìn rất quen thuộc...Đông Thần đặt tay lên vai của cô rồi đặt vào trong tay cô một chiếc roi da. \- Đánh chúng đi. Anh cho phép em...Cách Cổ Lạp cảm thấy hơi chột dạ. Cách Hiên và Cách Nam muốn lên tiếng nói nhưng tiếc rằng miệng của hai người họ đã bị bịt chặt băng dính lại không nói được gì. Bên tai cô vọng đến tiếng của Đông Thần. Cô không còn nhận thức được nữa mà giơ tay lên. Từng tiếng roi vun vút liên tiếp vào người của Cách Nam và Cách muốn làm cho Đông Thần vui. Cô nghĩ rằng hai người trước mặt chỉ là kẻ xấu thôi. Nhưng thấy họ nằm quằn quại dưới đất, nước mắt cô không ngừng chảy cuộc là vì sao?Còn Đông Thần tựa lưng ngồi trên xích đu xem một màn thú vị. Đúng vậy, mỗi ngày hắn đã cho cô uống một viên thuốc để tâm trí của cô mất kiểm soát, chỉ có thể nghe theo lời của hắn. Thao túng cô, hắn cảm thấy rất hài lòng! Bạn đang đọc truyện trên Bạn đang đọc truyện Tổng Tài! Anh Sai Rồi của tác giả Shu Yang. Ngay trong đêm tân hôn, anh động thủ với Mạc An Nhiên, anh muốn giết cô, đôi tay như gọng sắt siết lấy cổ cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, còn khinh bỉ nói với cô- Tôi hận cô, cô cho rằng mình là thứ gì? Là thứ rác rưởi mà thôi. Cô muốn điều này chứ gì? Được, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!!Anh mắt lạnh băng tàn nhẫn đó như xoáy vào lòng cô khiến tim cô đau đớn không sao thở được, ngước đôi mắt to tròn ngập tràn nước mắt cô đau đớn nói- Nguyên Phong, hãy tin em em không hề làm chuyện tàn nhẫn đó!Hàn Nguyên Phong cười nụ cười đầy sự châm chọc, ánh mắt chim ưng thâm thúy nhìn cô giọng nói âm lãnh cất lên- Tin cô? Trừ khi cô chết để chuộc tội với cô yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài hay Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh. Nghe anh nói vậy An Nhiên như chết lặng trái tim nhỏ bé đau đớn,anh đang uy hiếp cô để bắt cô quay về, anh biết nơi này rất quan trọng trong lòng cô,cô không đành lòng để bọn trẻ chịu rất lâu rồi nơi này như là nhà của cô, nó rất quan trọng vậy mà người đàn ông này dùng nó để ép buộc cô,cô lên làm thế nào đây?Cô biết anh nói được là sẽ làm được,anh chưa bao giờ nói lại lần thứ 2,mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh nước mắt không rơi xuống được nữa cô cố kìm nén nuốt hết vào trong,không thể để mình nhìn thật thê thảm trước mắt anh cô cất giọng yếu ớt_ Anh uy hiếp tôi? anh đừng có quá đáng nếu không tôi sẽ hận trẻ không có tội chúng đáng được yêu thương,anh đừng có đụng vào bọn Phong cười nụ cười nửa miệng,trong ánh mắt của anh không hề có ánh cười tất cả đều là giận giữ_ Nếu cô không tin thì có thể không cần trở về,bọn trẻ có cuộc sống như thế nào là do cô quyết định. Cho dù tôi làm gì thì cô không có quyền hận tôi bởi người đáng hận là cô,cô mang tâm địa độc ác bày mưu giết em gái mình vậy ai mới là người đáng hận đây hả?Trái tim An Nhiên vỡ vụn đau đớn như hàng trăm mảnh thủy tinh cứa vào đau không thở nổi,máu chảy thành dòng trong lòng cô,cô lên buông bỏ đoạn tình cảm này mới phải cô đã đau thấu tâm can,đau triệt để rồi. Người anh nhỏ ấm áp năm nào không còn nữa thay vào đó anh là Quỷ Vương đến từ địa ngục. Cô gần như mất hết sức lực khi anh hất bàn tay của cô ra cũng là lúc cả người cô ngã xuống nền gạch lạnh lẽo đầu gối bị trầy một mảnh máu bắt đầu tứa ra đau cố gắng ngước đầu lên nhìn anh cất giọng mệt mỏi lãnh đạm_ Tôi phải làm như thế nào anh mới tin là không phải do tôi làm!Nguyên Phong lạnh lùng bóp nát trái tim cô_Tin cô? trừ khi cô chết để chuộc tội với cô ấy tôi sẽ tin An Nhiên đã chết cô lạnh nhạt_ Được,vậy tôi theo anh trở về anh tuyệt đối không được làm gì với cô nhi không cả đời này tôi không tha thứ cho hiểu sao khi cô nói đồng ý theo anh về,thì trong lòng anh lại thấy trống rỗng như đánh mất đi thứ gì rất quý giá nhưng anh không kịp hiểu lòng mình thực sự muốn gì? anh chỉ bá đạo muốn cô ở cạnh mình,muốn cô là của mình không cho phép người đàn ông khác mơ tưởng tới,anh nhẹ giọng_ Được rất tốt!Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài,còn An Nhiên thì cố gắng đứng dậy đi theo anh,cô về phòng lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài tạm biệt mọi người,Mẹ Hạ lo lắng lên tiếng_ An Nhiên con có sao không hay là không cần trở về.?An Nhiên cố gắng làm ra vẻ thản nhiên nhất để bà không lo lắng_ Mẹ yên tâm con không sao đâu Nhưng..._ Con không sao,con về rồi con sẽ quay lại thăm mọi người sớm thôi Hạ như là người mẹ thứ 2 của cô vậy bà rất tốt hiền từ và cũng thương yêu cô như con ruột,Bà có điều muốn nói thêm nhưng lại không dám nói ra bà biết chuyện vợ chồng phải tự hai người giải quyết không ai có thể giúp được và một điều bà nhìn thấy tình yêu trong mắt của Hàn Nguyên Phong dành cho An Nhiên lên bà lại đành chọn cách im Nhiên chào tạm biệt mọi người rồi dặn dò rất kĩ lưỡng mới quay người ra xe,khi cô ra tới xe một bàn tay nhỏ nắm tay cô Nhiên cúi xuống nhìn cái dáng nhỏ nhỏ dưới đất cô mỉm cười ngồi xuống cho bằng với bé cất giọng dịu dàng_ Tiểu Hi em phải ngoan,nghe lời Mẹ Hạ và các anh chị ở đây,chị về rồi chị sẽ quay trở lại,nên em nhất định phải ngoan chị cũng sẽ rất nhớ em,lần sau chị quay lại sẽ mua quà cho em được Hi gật cái đầu nhỏ nhưng con bé nghểnh cái đầu nho nhỏ nhìn vào trong xe chỗ Nguyên Phong đang ngồi, vẫn cầm tay cô rất chặt, nó thấy anh xấu xa kia bắt nạt cô lên rất lo lắng cho cô. An Nhiên mỉm cười nhẹ,cô cảm động tình cảm Tiểu Hi dành cho cô cô cố gắng ko cho nước mắt chảy ra ngoài tươi cười nói_ Chị không sao,anh sẽ không bắt nạt chị bởi vì chị là vợ của anh ấy em yên tâm đi bé không yên lòng nhưng vẫn gật đầu rồi nhìn lén cái anh có ánh mắt đáng sợ ở trong xe kia,nó được Mẹ Hạ đi tới cầm tay nó kêu nó tạm biệt An Nhiên bằng khẩu ngữ rồi hai cái bóng một lớn một nhỏ nhìn chiếc xe sang trọng rời đi cho tới khi khuất bóng mới từ từ đi vào trong cô nhi Nhiên ngồi ở ghế lái phụ,không nói câu gì chỉ lạnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ,Còn Nguyên Phong thì chăm chú lái xe,chợt có tiếng chuông di động vang lên là của An Nhiên cô lấy điện thoại ra trực tiếp nghe điện thoại_ Alo!_ Là tôi dạo này cô khoẻ không? xin lỗi do nào này tôi hơi bận lên giờ mới gọi cho cô được. Thiên Tuấn Hạo cất giọng vui vẻ_ Ah không sao không có gì quan trọng mà anh có khoẻ không?_ Ừ tôi rất khoẻ,khi nào tôi về nước tôi sẽ mời cô đi ăn Như vậy có phiền không?_ Có gì mà phiền đó là niềm vui của một người bạn như Vậy được,hen gặp lại....An Nhiên cúp máy,cô cảm nhận được không khí trong xe giảm như có ánh mắt nhìn mình như muốn giết người cô quay qua nhìn thấy Nguyên Phong đang nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm lạnh lẽo,mặt anh thâm trầm nhìn rất đáng sợ,cô lo lắng lùi sát người vào cửa xe bị anh phanh gấp cháy xém một mảng đường mà trán An Nhiên cộc vào cửa kính xe u lên một cục,anh tiến tới gần cô cất giọng lạnh băng như Quỷ Vương đòi Là ai?An Nhiên vừa lấy tay xoa xoa chỗ trán bị xưng vừa lạnh nhạt trả lời_ Một người Thiên Tuấn Hạo?_ Là ai đâu cần anh quản chứ?_ Không quản? trên danh nghĩa cô đang là vợ tôi,vậy mà dám hiên ngang gọi điện cho đàn ông trước mặt tôi?An Nhiên không chịu thua_ Đó là bạn tôi anh tin cũng được không tin cũng Phong tức giận cực độ anh giơ tay đấm trên cửa kính xe thật mạnh khiến An Nhiên hoảng sợ,rất may là kính chống đạn lên không có vỡ bắn kính ra làm cô bị thương anh quát lên_ Cô muốn chết đúng không?An Nhiên nhìn anh đầy căm phẫn,con người ngang ngược hở tí là quy chụp tội lỗi cho người khác_ Đúng vậy!_ Được! tôi sẽ cho cô toại lời anh trở về vị trí lái xe khởi động xe rồi mất khống chế lái xe đi như bay trên đường với tốc độ 200km/h,An Nhiên sắc mặt tái lại sợ hãi nhìn sang anh hét lên_ Anh! mau đi chậm lại sẽ rất nguy hiểm.!Giọng anh mất bình tĩnh cứ nghe thấy cô nói chuyện cùng tên đàn ông khác là anh như phát điên_ Không phải cô muốn chết sao tôi sẽ để cô toại nguyện,tôi sẽ chết cùng Nhiên sợ hãi bật khóc_ Anh điên rồi mau dừng xe lại,anh không thể chết phút này cô nghe anh nói vậy cô rất sợ hãi. Cuộc đời này cô yêu anh là một sai lầm nhưng chưa bao giờ cô muốn anh bị tổn thương dù là một chút xíu, thà rằng người tổn thương là cô,vậy mà bây giờ anh muốn chết cùng cô như vậy thật đáng đến thôi cô không tài nào thở nổi,nếu như cô chết cô không có gì hối tiếc cả bởi cô không có gì trên thế giới này đáng lưu luyến,mà điều lưu luyến duy nhất lại là anh lên ngàn vạn lần anh không được chết. Đi được khoảng 10km thì xe đột nhiên đứt thắng xe,lúc này Nguyên Phong nhận thức được mức độ nguy hiểm thì đã quá muộn xe lao đi rất nhanh anh không điều khiển được quay sang nhìn cô đang nước mắt đầy mặt anh biết sự kích động của mình là ngu Nhiên biết điều đó lên đã mau chóng cởi dây an toàn quay sang nhìn anh lớn giọng_ Anh muốn em chết để trả nợ cho anh và Vân Kiều,được em sẽ chết nhưng em sẽ không để anh chết theo em bởi anh là người đàn ông em yêu bằng cả sinh mạng của Phong nghe An Nhiên nói thế nhất thời kinh sợ quát lên ra lệnh cho cô_ Mau thắt dây an toàn vào! hiểu không?Nhưng cô không còn nghe anh nói gì nữa bởi chiếc xe đang trực tiếp đâm vào gốc cây cổ thụ 4 người ôm ở ven đường, rất nhanh cô nhỏm người qua nói vào tai Nguyên Phong em yêu anh,vô cùng yêu lời cô đặt một nụ hôn lên môi anh rồi lấy toàn bộ thân mình che trước người tiếng va chạm mạnh vang lên đầu chiếc xe biến dạng trong xe Nguyên Phong kịp định thần lại thì không kịp cơ thể mềm mại của cô che trở cho anh,một dòng máu đỏ nhuộm ướt áo sơ mi của anh,khuôn mặt An Nhiên tái nhợt không còn huyết sắc cô đã bất tỉnh,anh chỉ bị sây sát một chút trên mặt và chân tay không có gì đáng ngại nhưng tay của anh chạm nhẹ vào lưng cô máu đỏ ướt đẫm tay anh anh kinh hoàng,cùng sợ hãi luống cuống lay gọi cô_ An Nhiên đừng doạ tôi, em mau tỉnh lại đi,,em mau tỉnh lại được không? tôi cầu xin em!Một nỗi đau đớn lan tràn trong tim anh." ngàn vạn lần không được chết anh cầu xin em"Anh luống cuống tìm điện thoại gọi cho cấp cứu...Khi xe cấp cứu đến họ mang An Nhiên lên cáng cứu thương cô đã hôn mê. Bác sỹ không dám để cô nằm ngửa bởi có một mảnh thủy tinh lớn ghim vào lưng cô nơi rất gần tim họ sơ cứu rồi với tốc độ nhanh nhất đưa cô tới bệnh viện lớn nhất thành Phong ngồi trên xe nắm chặt bàn tay lạnh giá của cô cầu người anh đều là vết thương nhưng không hề bị thương nặng mà ngược lại là cô,cô lấy cả thân mình che cho anh khiến bản thân bị thương vô cùng nặng anh hối hận rồi vì sự mất khống chế của mình mà làm hại bao giờ anh sợ mất đi cô như lúc này,nghĩ đến thôi cũng thấy toàn thân đau đớn,trái tim như bị ai bóp chặt không thở được cầm bàn tay lạnh giá của cô áp lên môi mình giọng anh nghẹn ngào_ Em Phải tỉnh dậy không được bỏ lại tôi hiểu không?Đến bệnh viện xuống khỏi xe cấp cứu Nguyên Phong nhìn thấy Hạ Nhất Thiên và các bác sỹ giỏi nhất đã chờ hai người trước cửa họ đón lấy băng ca cấp cứu của An Nhiên họ cúi đầu chào Nguyên Phong,giọng Nguyên Phong cất lên đầy quyền uy_ Bằng mọi giá cứu sống cô ấy nếu không ngày mai tôi sẽ san bằng bệnh viện cả đồng loạt gật đầu thật nhanh rồi đưa cô tới phòng cấp cứu,Nguyên Phong đi theo tới cửa do không được vào lên anh đành chờ ở ngoài tựa lưng vào tường anh bất lực đứng đó như nhớ ra chuyện gì anh gọi cho Từ Gia Luân,chưa đầy 5 giây bên kia cất giọng_ Alo,anh họ à? có việc gì sao ạ?Giọng Nguyên Phong run run_ Em có quen giáo sư Jack đúng không? em có thể gọi ông ấy qua bệnh viện Vimec bây giờ được không?Gia Luân lo lắng_ Anh bị sao vậy? bị thương nặng sao?_ Không phải anh mà là An Nhiên,em hay liên lạc với bác sỹ Jack luôn Vâng em sẽ liên lạc ngay bây giờ anh đừng lo lắng em sẽ qua đó ngay bây Nguyên Phong cúp máy cũng là lúc cửa phòng bật mở một cô ý tá xuất hiện trước mặt anh hỏi_ Thưa Hàn tổng vợ của ông rất nguy kịch do mất máu quá nhiều vết thương lại sát gần tim,tim đã ngừng đập một lần vừa được kích tim trở lại mà kho máu của bệnh viện không còn nhóm máu AB của cô ấy ngài có thể gọi mọi người tới xét nghiệm để truyền máu cho cô ấy gấp được không?Nguyên Phong không hề do dự_ Không cần gọi ai cả tôi có nhóm máu ABY tá gật đầu_ Vậy thì tốt quá mời anh đi theo Nguyên Phong ra khỏi phòng cấp cứu thì nhìn thấy Ba Mẹ,cùng Gia Luân và Quân Dịch Anh mệt mỏi nhìn Gia Luân khó hiểu,Gia Luân hiểu ý vội giải thích_ Lúc anh gọi điện thoại mọi người ở cạnh em,giáo sư Jack vào phòng cấp cứu rồi anh yên tâm Phong không trả lời mà dựa lưng vào tường,bà Nhã Lam nãy giờ nhìn thấy anh cũng hoảng sợ cả người anh đầy máu bà tiến lên nắm tay anh cất giọng sợ hãi_ Nguyên Phong chuyện gì đã sẩy ra sao hai đứa bị thương vậy hả? An Nhiên con bé sao rồi con?Bà gấp tới mức bật khóc,Nguyên Phong nhìn bà như thế anh thấy rất đau lòng anh lên tiếng yếu ớt_ Mẹ con xin lỗi,là con sai con đã mất khống chế lái xe vượt quá tốc độ khiến sảy ra tai nạn mà An Nhiên trong lúc nguy hiểm đã lấy toàn bộ thân mình che trở cho con,con không sao nhưng cô ấy bị thủy tinh ghim vào sát tim...Nói tới đây anh không nói được lên lời nữa tại anh tất cả là tại Nhã Lam mở lớn mắt nhìn anh đầy tức giận giơ tay tát lên mặt anh,đây là lần đầu tiên bà giơ tay đánh con mình nhưng bà rất giận,giận đứa con cứng đầu này vì thù hận mà trút giận lên An Nhiên,ai khuyên bảo cũng đều vô ích,bây giờ thì sao An Nhiên lại hành động giống hệt Quỳnh Chi mẹ của con bé năm đó đã không tiếc sinh mạng cứu hai mẹ con nghẹn ngào khóc thành tiếng_ Rồi sau này con sẽ hối nói xong thở dốc,Từ Gia Luân thấy bà như vậy bèn lại dìu bà tời ghế ngồi chờ nhẹ giọng an ủi_Bác à! chị dâu mạng lớn sẽ không sao đâu ngồi nghỉ đi kẻo huyết áp lại tăng run run nhẹ gật đầu mắt không dời cửa phòng cấp cứu cả người dựa vào ông Đình Phong bên cạnh ông vỗ nhẹ lưng bà trấn Dịch nhìn thấy sắc mặt Nguyên Phong tái nhợt với trên người cũng có nhiều vết thương anh tiến tới lên tiếng_ Nguyên Phong cũng lên đi xử lí vết thương đi,trên người cậu cũng có rất nhiều vết Không cần đâu! mình muốn chờ cô ấy ra khỏi phòng cấp Đừng cứng đầu nữa,mau đi xử lí vết thương với thay bộ đồ khác đi,cậu không muốn khi tỉnh dậy An Nhiên nhìn bộ dạng của cậu như thế này lại ngất đi đấy chứ?Nhưng Nguyên Phong không hề nghe lời của Quân Dịch cứ tiếp tục chờ sau cửa phòng cấp cứu bật mở các bác sỹ mệt mỏi đi ra,Nhất Thiên tháo khẩu trang xuống nhìn tất cả mọi người nhất là Nguyên Phong lảo đảo đứng trước mặt Nhất Thiên run giọng hỏi_ Cô ấy sao rồi?Nhất Thiên nhìn anh như thế thấy đau lòng,anh nhẹ giọng trả lời_ Ca phẫu thuật thành công đã cướp được người từ chỗ Diêm Vương trở xong tất cả mọi người đều chút bỏ được nỗi sợ hãi,đặc biệt là Nguyên Phong anh quỳ gối xuống sàn cả người vô lực ngã xuống và ngất đi mọi người sợ hãi dìu anh vào phòng bệnh vừa đi họ vừa nghe thấy tiếng cô y tá lẩm bẩm_ Người gì mà cứng đầu đòi rút 1000cc máu cho cô ấy,cũng may sức khoẻ tốt chứ không là ngất luôn khi đang lấy máu rồi,thật khó hiểu???

tổng tài anh sai rồi